Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

Có lẻ chẳng ai …. tôi nhiều như em


              Có lẻ chẳng ai …. tôi nhiều như em

     Ở Sài Gòn hơn  ba năm , tôi chẳng biết đường đi đâu. Vốn dĩ tôi không thích cái xô bồ đua chen của Sài Gòn, chẳng thích chạy xe máy nên ít đi thăm thú,  nhất là vào ban đêm càng không thích đi. Rồi từ khi được quen em, em đã chở tôi đi khắp ngõ ngách Sài Gòn,người đầu tiên tôi tin tưởng để đi cùng như vậy.
      Duyên cớ nào chẳng biết em đã làm “tài xế” cho tôi nhiều lần, chỉ sau chú bảo vệ cùng cơ quan thôi! Khi em đến đón tôi mọi người cứ đùa em là người yêu của tôi. Buồn cười ai nhìn em cũng bảo em lớn tuổi hơn tôi, chở tôi đến đâu ai cũng nghĩ tôi đi cùng người yêu! Tôi phân trần em nhỏ hơn chẳng ai tin. Em cũng ba lém lắm, lần đầu gặp tôi em cười đểu bảo : “chẳng thể gọi chị được” mặc dù em nhỏ hơn tôi nhiều tuổi, những lần nói chuyện qua facebook  qua điện thoại em  gọi chị. Bắt đầu từ đó em gọi tôi bằng ..…
      Và rồi em đã nói nhớ tôi sau vài tháng quen biết, em chẳng dám nói trực tiếp, chỉ dám  gửi tin nhắn, tôi hay mắng em nên em sợ, ngại. Biết tôi thích nghe hát mộc cùng đàn guitar nên thường hay gọi điện đánh đàn hát cho tôi nghe vào buổi tối.
       Một lần em chở tôi đi ăn tiệc em bảo: “ôm vào đi chứ không rơi mất, trể rồi phải chạy nhanh thôi”( do công việc của tôi ra muộn), tôi không ôm ai bao giờ khi ngồi xe máy nên không chịu, em kéo tay tôi vòng qua eo em giữ lại. Khi em buông tay để cầm lái tôi rút tay về, em mắng tôi sao ngang bướng vậy! em tăng ga xe làm tôi sợ nên khi em kéo tay lần nữa tôi đành để nguyên ôm em. Hôm đó em về nhắn tin cho tôi bảo “có lẻ …đã yêu…”
      Tôi biết em nói thật lòng, vì những gì em dành cho tôi thời gian qua đã mách cho tôi hiểu. Tôi vờ đùa “ hôm nay nhóc ăn phải gì lại nhắn cho ta thế? Hay tơ tưởng cô nào nhắn nhầm máy ta hở?”. Em bảo nhắn đúng người thật lòng, tôi chỉ im lặng cười tỏ vẻ cho em đang đùa  vui thôi!.
     Mỗi ngày qua đi  em và tôi có thêm những kỷ niệm vui buồn, giận hờn nhau. Tết rồi em đến nhà tôi, chiều hôm đó em theo tôi tảo mộ mẹ, ông bà, em cùng tôi nhặt hết rác, nhổ hết cỏ trên mộ, rồi thắp nhang ở mộ xong lại vòng vào nhà thờ ông bà, qua nhà ba(*). Vì đường xa nên em ở lại một đêm, cùng tôi đi dạo trên con đường ngày xưa tôi hay đi dạo một mình buổi tối, nơi có không khí trong lành bình yên, bình yên đến nỗi có thể cảm nhận được tiếng đất thở, tiếng kêu của muôn loài, tiếng cá đớp mồi tóe nước dưới ao, tiếng nhái tre chép miệng….gió se se mang hơi nước thơm mùi đồng lúa phả vào người mặc sức hít hà! Tối mùng 7 tết trăng không tỏ lắm, nhưng đẹp. Em bất ngờ nắm tay tôi đi song song, cả hai im lặng, tôi chẳng buồn rút tay lại, cứ để yên như vậy đi hết con đường. Lâu không đi bộ tôi nói mỏi chân, em chìa lưng bắt tôi lên cõng đi. Cảnh tượng lúc đó thật vui vẻ. Rồi em đùa vờ đẩy tôi xuống đám lúa bên đường,tiếng động làm con chó hàng xóm sủa inh ỏi cả hai vội chạy về ngồi im thin thít sợ Bảy (**)mắng đi chọc chó người ta sủa, sợ người hàng xóm tò mò bắt gặp hai đứa lang thang ngoài đường khi trời tối. Tết này với tôi rất vui, được em chở đi chơi xa (về quê em) gặp rất nhiều bạn bè cùng quê của em.Có lẻ chẳng ai cho tôi nhiều kỷ niệm như em.
      Vào lại Sài Gòn, em đi xe khách tôi đi máy bay, em đi trước tôi một ngày  đến buổi sáng để đón tôi buổi chiều.Tôi đi chuyến bay 20h nhưng mới 18h hơn em đã lên quán café gần sân bay đợi tôi, chuyến bay bị delayed nên tôi vào đến nơi gần 23h , em nhắn cho tôi đầy vẻ lo lắng, em nói lần đầu có cảm giác lo lắng lạ lắm. Ra đến cửa sân bay tôi tìm em đã thấy em cười tươi như trẻ con gặp mẹ, nhìn bộ dạng của em tôi phải phì cười mặc dù đang rất mệt do say tàu.
Nơi Sài Gòn lẻ loi một mình tôi không có người thân,việc gì cũng nhờ người khác và  em đã đến bên tôi bất cứ khi nào tôi cần, Có lẻ chẳng ai nhiệt tình với tôi như em.
     Công việc cuốn lấy tôi, chuyện gia đình, chuyện tương lai…đã làm tôi mệt mỏi em vẫn bên tôi,  tôi cáu gắt em chịu đựng em nhận phần sai. Em an ủi động viên tôi, tôi đã dựa vào em như một điều tất yếu. Em bắt đầu mạnh dạng bày tỏ tình cảm với tôi.
Một lần em nói hãy đợi làm vợ em. Tôi bất ngờ với câu nói của em. Tôi cũng chỉ cười nói hôm nay lại uống nhầm thuốc sao nói vậy nhóc. Em gắt: “anh nói thật!” làm tôi ngỡ ngàng. Anh ư?! Lần đầu tiên em xưng anh với tôi, còn thường em nói trống hoặc xưng …, có người khác em gọi tôi bằng chị, hôm nay em lại xưng anh.
      Tôi nêu mọi lý do không thể cho em nghe. Từ tuổi tác chênh lệch, rồi gia cảnh của tôi không giống người khác, rồi hoàn cảnh em còn đi học ba mẹ em sẽ không chấp nhận một người lớn tuổi hơn em..v.v.. em vẫn bảo tôi đợi em.
       Tôi không thuyết phục được em thay đổi ý định, tôi tìm lý do khác, nói em đang ngộ nhận tình yêu dành cho tôi, rồi em còn yêu người cũ, em có người khác, đang dối tôi. Tôi nói chỉ thích duy nhất, không thích em nói yêu tôi mà còn giữ kỷ vật người xưa. Tôi nói không thích người đào hoa (vốn dĩ em có nhiều người thích ).v..v. nhưng em vẫn bảo đợi em, lúc đầu em nói đợi 6 năm em học ra trường lo cho tương lai vững vàng rồi cưới nhau, tôi không chịu  nói không chờ được, em rút lại thành 4 năm, tôi cũng không chịu, tôi sắp 30  tuổi rồi, 4 năm nữa em sẽ bỏ tôi theo người khác thôi. Bây giờ em bảo hãy cho em cơ hội, em sẽ mãi yêu tôi, chỉ chờ em 2 năm nữa thôi. Tôi nói tương lai em còn đợi phía trước bao nhiêu cô gái xinh đẹp đợi em phía trước em hãy quên tôi đi. Em vẫn không đồng ý, em nói chỉ yêu mỗi tôi, không thích những cô chân dài váy ngắn xi teen gì cả, với em tôi một cô gái còn nhỏ lắm, nhõng nhẽo, trẻ con hay hờn giận, em bảo thích nhìn lúc tôi hờn giận chuyện gì đáng yêu lắm. Em năn nỉ tôi đợi, em sợ mất tôi.Có lẻ chẳng ai nói lời muốn tôi làm vợ nhiều như em.
      Làm sao có thể, em bảo tôi ương bướng nhưng em có hiểu cho tôi, làm sao tôi có thể yêu có thể đợi chờ em. Đôi lúc tôi xuôi lòng cũng muốn nghe em chấp nhận em. Nhưng làm sao được, tôi sợ em mãi lo yêu tôi  xao lãng học tập, đánh mất tương lai, em, người khiến tôi trăn trở nhất. Có lẻ chẳng ai yêu tôi nhiều như em.

                                                                                 21.03.2013.QH.
   


2 nhận xét:

BÌNH ĐỊA MỘC (Đỗ Thanh Toàn) nói...

bài viết như thật, rất dể thương H ạ, hi vọng tình cảm ấy sẽ mãi mãi tồn tại em nhé!

Unknown nói...

hic hic! bài viết là thật mà Mộc!
nhưng có điều chẳng thể nào!