Nhật ký đợi 28.
(Bức thư tình thứ 2!)
Trưa nay đi gặp anh,em giấu
mình trong chiếc áo khoác rộng cũng không thể che đi cơ thể ngày càng gầy của
mình, khuôn mặt hốc hác, đôi bàn tay gầy guộc gân xanh, đôi mắt thâm quầng. Em
không dám nhìn thẳng vào mắt anh, không muốn mình rơi lệ.
Lâu lắm rồi mới gặp lại
nhau. Bao nhiêu cảm xúc dâng trào lên khóe mi, cổ họng nghẹn lại khiến em chẳng
thể mở lời. Lén nhìn sang anh, dường như anh cũng thế, anh cũng bơ phờ không
kém, đôi mắt cũng đượm nỗi buồn không gọi thành tên, mặc dù anh cố gắng nói
cười. Em không dám ngồi lâu mặc dù trước khi gặp nhau em đã từng giây từng phút
chờ đợi cuộc gặp gỡ này biết chừng nào.
Ngồi với nhau chưa được 30
phút vội ra về, em bước đi không dám
quay đầu nhìn lại. Em sợ mình chạy lại ôm anh mất thôi, em sợ không kìm nén nỗi
cảm xúc mà bật khóc giữa nơi đông người, em sợ mình níu giữ anh.
Vì sao hả anh? Vì sao
chúng ta lại trở nên như vậy, những ngày tháng bên nhau vui vẻ, anh chở em đi
khắp các ngõ ngách Sài Gòn thong dong cười cười nói nói, em như đứa trẻ ra đường
lần đầu hỏi đủ thứ chuyện, cả cái cảm giác hạnh phúc vỡ òa xoa tan mọi mệt mỏi khi anh chờ hàng giờ ở sân bay đón em! Còn đâu những đêm
không ngủ được anh đánh đàn hát tình ca cho em nghe. Nói với em những lời nhớ
nhung tràn đầy. Cùng vẽ tương lai sau này cho hai đứa….
Em đã đánh mất những ngày
tháng tuyệt đẹp, hạnh phúc ấy. Em giày vò ân hận, đau đớn khi nhìn anh dành cho
người khác những lời tốt đẹp, những quan tâm lo lắng mà đáng ra dành cho em.
Còn cách nào để em tìm lại
không anh? Hãy cho em, cho anh cơ hội một lần nữa được không anh?
Em nhớ anh, nhớ anh….thật
nhiều.
……………………………………………05.06.2013.QH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét