Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013


       Chiếc lược gãy!

 Sau thời gian quen nhau ảo, hẹn gặp nhau ở nơi tôi làm việc sau giờ làm. Vì xa quá nên chú làm cùng bảo anh ở lại ngủ.(tôi không thuê trọ mà ở tại nơi làm việc )
       Sáng thức dậy anh  hỏi mượn tôi chiếc lược, tôi chìa chiếc lược cho mượn quên mất lược của mình đặc biệt.
       Cũng chẳng để ý, chỉ thấy anh không chải, cứ nhìn cái lược hồi lâu, tôi lên tiếng: sao thế sao không chải đi?
Giờ anh mới nói: con gái gì để cái lược gãy mà dùng bộ không sắm nỗi lược mới hả?
Tôi ngớ người, ừ lược của mình bị gãy.

Tôi giật phăng lại cái lược vừa nói: ờ lược gãy, không sắm nỗi cái mới chê không chải thì trả đây.
Anh giật lại và cười: làm chi ghê quăng chừ!
Tôi ương ngạnh: thách đó, quăng thử đi là biết hậu quả!
Anh bảo hậu quả gì, cái lược gãy  làm như quý lắm!
Tôi trợn mắt nhìn anh: gãy cũng là đồ của tôi.
Nghe tôi xưng tôi anh biết tôi tức giận thật rồi. Anh xin lỗi, chọc lét cho tôi hết giận, anh hỏi: anh nào tặng à?
Tôi nói không!
Vậy làm chi quan trọng thế , không mua lược mới?
Tôi nói kệ.
Anh nói để anh mua tặng tôi cái khác !
Tôi nói không thèm!
Chỉ vì cái lược gãy tôi làm mặt giận cả nữa buổi sáng, đi uống café cũng chẳng nói chuyện.
Mấy ngày sau tôi cũng quên chuyện hôm đó, lại vui vẻ.
Một lần online nói chuyện anh hỏi cái lược có chi kỷ niệm lại giữ kỹ thế?
Anh không phải là người để tôi có thế nói tâm sự tất cả.
Nên tôi bảo không có gì!
Lâu lâu anh cứ nhắc, để mua cái mới đổi nha, tóc em dài ngoằng chải lược gãy sao được, tôi bảo không thích lược khác!
          Thời gian cũng quên anh không thắc mắc nữa. Đến khi tết tôi đến quê anh chơi thăm mấy người bạn. Nhà cách nhau hơn trăm km lại mãi chơi với các bạn nên trể quá tôi phải ở lại đến hôm sau, sáng hôm sau làng anh có hội cả nhà anh ra làng hết, anh bảo tôi đi cùng nhưng ngại nên tôi không đi chỉ ở nhà một mình chờ anh xong việc chở tôi về!
          Ba thấy hơn 9h chưa về điện thoại bảo về chứ nắng lắm đó con!
         Tôi gọi cho anh, anh bảo sắp xong việc rồi chuẩn bị đồ đi rồi về. Tôi dậy đi rửa mặt cho tỉnh táo, rồi lôi lược ra chải lại đầu, tóc dài đi đâu cũng thắt rít lại cho khỏi gió bụi, thấy gương gắn tường tôi lại đó soi gương chải tóc, tiện tay để cái lược vào khay. Thắt rít xong tôi ung dung vào soạn đồ bỏ ba lô đợi anh chở về, quên bén cái lược.
Khi anh chở tôi về xong anh về, tôi đi thay quần áo và mở tóc ra chải cho thẳng mới tìm cái lược không thấy, sực nhớ cái lược để quên nhà anh!
  

         Tôi lo lắng gọi điện khi anh chưa về tới , cất giùm cái lược mang vào Sài Gòn giúp tôi. Ở quê người ta kỵ chuyện để quên lược gương đồ dùng cá nhân này kia lắm. Vả lại cái lược của tôi lại bị gãy, tôi sợ ba mẹ anh mắng là con gái hớ hênh.
        Tôi nhỏ to giấu cái lược đừng để mọi người biết. Đừng vứt đi, nhớ mang vào Sài Gòn giúp tôi.
Thấy tôi năn nỉ ỉ ôi anh được thể bắt tôi nói lý do sao nó quan trọng với tôi.
Thực ra chẳng ai tặng tôi chiếc lược ấy, nó do chính tay tôi mua. Tôi cũng có đến hai chiếc lược gãy như vậy. Hai chiếc lược đều bằng sừng hay ngà của con vật nào tôi chẳng rõ. Chỉ nghe ông bán hàng nói nó tốt hơn lược nhựa, tôi thấy thích nên mua.
          Năm 2005 tôi ở  Đà Nẵng chung  trọ cùng mấy anh trai con bác, anh em trai ruột. Tôi mua cho mấy anh cái lược nhựa riêng để chải tóc, và lược của tôi riêng nhưng mấy anh cũng thích cái lược của tôi cứ qua lấy lược tôi chải, hôm ấy anh Lê chải giỡn thế nào gãy mất cái lược của tôi, tiếc cái lược tôi đem cất lại, lấy keo dán lại nó vẫn bị rơi ra. Mấy tuần sau đi chợ lại tình cờ gặp chú bán lược có cái lược như vậy nên tôi mua một cái nữa giống như cái cũ. Đem về tôi nói với mấy anh : "giờ gãy nữa là em không mua lược mới đâu đấy". Gãy thật, anh trai chải tóc xong để tóc vướng trong lược tôi cằn nhằn gõ gõ cái lược vào cạnh cửa cho tóc rơi ai ngờ gãy ngang.
Từ đó tôi không mua lược nữa, đang học nữa chừng thì ba gọi tôi về chăm mẹ bệnh, tôi về mang theo hai chiếc lược gãy, những ngày tháng theo mẹ, hai chiếc lược cũng theo cùng lần đầu tiên trong đời chải tóc cho mẹ, mẹ bảo sao con dùng lược gãy, tôi nói con thích lược này mà gãy mất rồi. Mẹ bảo chải thử  mẹ xem có thích không, mẹ bảo thích.
        Tôi hỏi mẹ người ta bảo chải lược gãy xui lắm hả mẹ? mẹ cười trả lời: "Xui hay không do mình nghĩ thôi con à". Nghe mẹ nói thế tôi chẳng buồn mua lược mới. Hai chiếc lược đồng hành cùng những chuyến đi bệnh viện của mẹ, chúng chứng kiến  khoảnh khắc hiếm hoi mẹ vui vẻ, những lần mẹ ăn cơm ngon miệng, cả những giọt nước mắt tuyệt vọng cả những cơn đau mẹ.
        Từng ngày chúng chải những rợi tóc mây mềm của mẹ, từng ngày khóc thầm những rợi tóc  yếu ớt rời khỏi mái. Càng ngày chúng càng dể chạm vào da đầu mẹ hơn.
        Đếm từng ngày trôi qua mái tóc mẹ còn vài sợi lơ thơ. Đồng nghĩa bệnh mẹ…..
        Tôi cố giấu mấy lọn tóc rụng đi. Mẹ sờ lên tóc thưa dần mẹ khóc, chiếc lược cũng phải nhỏ lệ…
        Mẹ đã ra đi sáu mùa xuân rồi vẫn như mới hôm qua tôi còn mẹ. Mỗi sáng thức giấc tôi lại chải tóc,  mỗi khi tóc rối tôi lại chải tóc, mỗi khi gội đầu xong tôi lại chải tóc bằng chiếc lược gãy…của ngày hôm qua!
Nó nhắc tôi nhớ một lần mẹ vuốt tóc em tôi mẹ bảo: tóc của con đẹp lắm, nhớ để tóc dài nhé! Tôi lại giả vờ ghen tị, tóc con không đẹp thôi con cắt đi nhé, mẹ cười nói : "tóc hai đứa đều đẹp".
       Tóc tôi không đẹp lắm vì không được dày. Em gái tôi thật sự có mái tóc rất đẹp ai nhìn cũng tấm tắc khen.
Nhớ lời cuối mẹ nói chị em tôi trở thành những cô gái “lỗi  thời” , tóc dài khỏi lưng thẳng tít, nhưng chúng tôi không buồn mà tự hào vì điều ấy!
31.03.2013.QH 

Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

Mất nhau rồi phải không anh?


Mất nhau rồi phải không anh?

Đua chen cuộc sống xa quê
Dòng đời xô đẩy nhiêu khê lắm điều
Buồn trông mỏi mắt mỗi chiều
Xa xăm quê  ấy người yêu có chờ.

Xin ai đừng quá hững hờ
Buông lơi câu nói em giờ đổi thay
Mà  em ngậm đắng nuốt cay
Dám đâu để dạ lung lay cho đành

Mất nhau rồi phải không anh
Ân tình vội vã quên nhanh đặng lòng
Còn gì nữa để em mong
Ngày về se mối duyên nồng cùng nhau!
……………………***………………………
27.03.2013.QH

Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

Anh hãy xem ….



Anh hãy xem ….

Tình chúng mình như gió thoảng mây bay
Như cơn mưa vội chiều nay
Như dại khờ chưa biết
Như lần đầu tiên không hối tiếc.

Anh hãy xem
Kỷ niệm chúng mình như sóng xô bờ
Như câu chữ xếp vần thành thơ
Như tháng năm dài đi mãi
Như câu hát mẹ ru à ơi nhớ ai.

Anh hãy xem
Ái ân ngày ấy như giấc mộng phù dung
Như cuộc vui chia tay cuối cùng
Để em đi khỏi vướng bận
Anh ở lại không vương vấn.

Thế nhé anh!
Tình tan theo giọt sương đêm
Lời yêu dám nói trăng chẳng  buồn ngẩn ngơ
Tình yêu đôi ta chỉ thế thôi, đừng níu kéo thêm
Chỉ thế thôi! Đừng mong chờ!
……………………..***…………………………
25.03.2013.QH

Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Nhớ ai..?!


Nhớ ai..?!

Hỏi lòng đang nhớ  đến ai
Mà ngồi thẩn thờ dáng ai đi về.
Mà nhìn mỏi mắt sang tê
Đoàn xe chuyển bánh hướng quê hương chờ.

Hỏi lòng ai đợi mộng mơ
Người quê bỏ bến bỏ thơ đi rồi.
Còn đâu kỷ niệm một thời
Dấu yêu bay vụt  nụ cười tan theo.

Hỏi tình ngày ấy trong veo
Giờ nơi nào để mắt đeo nỗi sầu.
Hỏi hờn giận hỏi lòng đau
Còn chút gì để mai sau giữ tình ?

Nhớ ai em tự hỏi mình
Nhớ ai cứ  mãi lặng nhìn chiều rơi.
Nhớ ai chẳng thể mở lời
Nhớ người chẳng nhớ đành thôi nhủ lòng.

Nhủ lòng đừng ngóng  đừng trông
Đừng chi vương vấn  thêm mòn tuổi xuân.
Biết thế sao………vẫn nhớ! Nhớ ai?....
24.03.2013.QH




Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

Có lẻ chẳng ai …. tôi nhiều như em


              Có lẻ chẳng ai …. tôi nhiều như em

     Ở Sài Gòn hơn  ba năm , tôi chẳng biết đường đi đâu. Vốn dĩ tôi không thích cái xô bồ đua chen của Sài Gòn, chẳng thích chạy xe máy nên ít đi thăm thú,  nhất là vào ban đêm càng không thích đi. Rồi từ khi được quen em, em đã chở tôi đi khắp ngõ ngách Sài Gòn,người đầu tiên tôi tin tưởng để đi cùng như vậy.
      Duyên cớ nào chẳng biết em đã làm “tài xế” cho tôi nhiều lần, chỉ sau chú bảo vệ cùng cơ quan thôi! Khi em đến đón tôi mọi người cứ đùa em là người yêu của tôi. Buồn cười ai nhìn em cũng bảo em lớn tuổi hơn tôi, chở tôi đến đâu ai cũng nghĩ tôi đi cùng người yêu! Tôi phân trần em nhỏ hơn chẳng ai tin. Em cũng ba lém lắm, lần đầu gặp tôi em cười đểu bảo : “chẳng thể gọi chị được” mặc dù em nhỏ hơn tôi nhiều tuổi, những lần nói chuyện qua facebook  qua điện thoại em  gọi chị. Bắt đầu từ đó em gọi tôi bằng ..…
      Và rồi em đã nói nhớ tôi sau vài tháng quen biết, em chẳng dám nói trực tiếp, chỉ dám  gửi tin nhắn, tôi hay mắng em nên em sợ, ngại. Biết tôi thích nghe hát mộc cùng đàn guitar nên thường hay gọi điện đánh đàn hát cho tôi nghe vào buổi tối.
       Một lần em chở tôi đi ăn tiệc em bảo: “ôm vào đi chứ không rơi mất, trể rồi phải chạy nhanh thôi”( do công việc của tôi ra muộn), tôi không ôm ai bao giờ khi ngồi xe máy nên không chịu, em kéo tay tôi vòng qua eo em giữ lại. Khi em buông tay để cầm lái tôi rút tay về, em mắng tôi sao ngang bướng vậy! em tăng ga xe làm tôi sợ nên khi em kéo tay lần nữa tôi đành để nguyên ôm em. Hôm đó em về nhắn tin cho tôi bảo “có lẻ …đã yêu…”
      Tôi biết em nói thật lòng, vì những gì em dành cho tôi thời gian qua đã mách cho tôi hiểu. Tôi vờ đùa “ hôm nay nhóc ăn phải gì lại nhắn cho ta thế? Hay tơ tưởng cô nào nhắn nhầm máy ta hở?”. Em bảo nhắn đúng người thật lòng, tôi chỉ im lặng cười tỏ vẻ cho em đang đùa  vui thôi!.
     Mỗi ngày qua đi  em và tôi có thêm những kỷ niệm vui buồn, giận hờn nhau. Tết rồi em đến nhà tôi, chiều hôm đó em theo tôi tảo mộ mẹ, ông bà, em cùng tôi nhặt hết rác, nhổ hết cỏ trên mộ, rồi thắp nhang ở mộ xong lại vòng vào nhà thờ ông bà, qua nhà ba(*). Vì đường xa nên em ở lại một đêm, cùng tôi đi dạo trên con đường ngày xưa tôi hay đi dạo một mình buổi tối, nơi có không khí trong lành bình yên, bình yên đến nỗi có thể cảm nhận được tiếng đất thở, tiếng kêu của muôn loài, tiếng cá đớp mồi tóe nước dưới ao, tiếng nhái tre chép miệng….gió se se mang hơi nước thơm mùi đồng lúa phả vào người mặc sức hít hà! Tối mùng 7 tết trăng không tỏ lắm, nhưng đẹp. Em bất ngờ nắm tay tôi đi song song, cả hai im lặng, tôi chẳng buồn rút tay lại, cứ để yên như vậy đi hết con đường. Lâu không đi bộ tôi nói mỏi chân, em chìa lưng bắt tôi lên cõng đi. Cảnh tượng lúc đó thật vui vẻ. Rồi em đùa vờ đẩy tôi xuống đám lúa bên đường,tiếng động làm con chó hàng xóm sủa inh ỏi cả hai vội chạy về ngồi im thin thít sợ Bảy (**)mắng đi chọc chó người ta sủa, sợ người hàng xóm tò mò bắt gặp hai đứa lang thang ngoài đường khi trời tối. Tết này với tôi rất vui, được em chở đi chơi xa (về quê em) gặp rất nhiều bạn bè cùng quê của em.Có lẻ chẳng ai cho tôi nhiều kỷ niệm như em.
      Vào lại Sài Gòn, em đi xe khách tôi đi máy bay, em đi trước tôi một ngày  đến buổi sáng để đón tôi buổi chiều.Tôi đi chuyến bay 20h nhưng mới 18h hơn em đã lên quán café gần sân bay đợi tôi, chuyến bay bị delayed nên tôi vào đến nơi gần 23h , em nhắn cho tôi đầy vẻ lo lắng, em nói lần đầu có cảm giác lo lắng lạ lắm. Ra đến cửa sân bay tôi tìm em đã thấy em cười tươi như trẻ con gặp mẹ, nhìn bộ dạng của em tôi phải phì cười mặc dù đang rất mệt do say tàu.
Nơi Sài Gòn lẻ loi một mình tôi không có người thân,việc gì cũng nhờ người khác và  em đã đến bên tôi bất cứ khi nào tôi cần, Có lẻ chẳng ai nhiệt tình với tôi như em.
     Công việc cuốn lấy tôi, chuyện gia đình, chuyện tương lai…đã làm tôi mệt mỏi em vẫn bên tôi,  tôi cáu gắt em chịu đựng em nhận phần sai. Em an ủi động viên tôi, tôi đã dựa vào em như một điều tất yếu. Em bắt đầu mạnh dạng bày tỏ tình cảm với tôi.
Một lần em nói hãy đợi làm vợ em. Tôi bất ngờ với câu nói của em. Tôi cũng chỉ cười nói hôm nay lại uống nhầm thuốc sao nói vậy nhóc. Em gắt: “anh nói thật!” làm tôi ngỡ ngàng. Anh ư?! Lần đầu tiên em xưng anh với tôi, còn thường em nói trống hoặc xưng …, có người khác em gọi tôi bằng chị, hôm nay em lại xưng anh.
      Tôi nêu mọi lý do không thể cho em nghe. Từ tuổi tác chênh lệch, rồi gia cảnh của tôi không giống người khác, rồi hoàn cảnh em còn đi học ba mẹ em sẽ không chấp nhận một người lớn tuổi hơn em..v.v.. em vẫn bảo tôi đợi em.
       Tôi không thuyết phục được em thay đổi ý định, tôi tìm lý do khác, nói em đang ngộ nhận tình yêu dành cho tôi, rồi em còn yêu người cũ, em có người khác, đang dối tôi. Tôi nói chỉ thích duy nhất, không thích em nói yêu tôi mà còn giữ kỷ vật người xưa. Tôi nói không thích người đào hoa (vốn dĩ em có nhiều người thích ).v..v. nhưng em vẫn bảo đợi em, lúc đầu em nói đợi 6 năm em học ra trường lo cho tương lai vững vàng rồi cưới nhau, tôi không chịu  nói không chờ được, em rút lại thành 4 năm, tôi cũng không chịu, tôi sắp 30  tuổi rồi, 4 năm nữa em sẽ bỏ tôi theo người khác thôi. Bây giờ em bảo hãy cho em cơ hội, em sẽ mãi yêu tôi, chỉ chờ em 2 năm nữa thôi. Tôi nói tương lai em còn đợi phía trước bao nhiêu cô gái xinh đẹp đợi em phía trước em hãy quên tôi đi. Em vẫn không đồng ý, em nói chỉ yêu mỗi tôi, không thích những cô chân dài váy ngắn xi teen gì cả, với em tôi một cô gái còn nhỏ lắm, nhõng nhẽo, trẻ con hay hờn giận, em bảo thích nhìn lúc tôi hờn giận chuyện gì đáng yêu lắm. Em năn nỉ tôi đợi, em sợ mất tôi.Có lẻ chẳng ai nói lời muốn tôi làm vợ nhiều như em.
      Làm sao có thể, em bảo tôi ương bướng nhưng em có hiểu cho tôi, làm sao tôi có thể yêu có thể đợi chờ em. Đôi lúc tôi xuôi lòng cũng muốn nghe em chấp nhận em. Nhưng làm sao được, tôi sợ em mãi lo yêu tôi  xao lãng học tập, đánh mất tương lai, em, người khiến tôi trăn trở nhất. Có lẻ chẳng ai yêu tôi nhiều như em.

                                                                                 21.03.2013.QH.
   


Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

Tình cờ được biết em! MrNguyên Vũ


Tình cờ được biết em! MrNguyên Vũ

Sáng nay đang làm việc có một số máy lạ nhắn tin cho QH!
Với nội dung:  “chị có phải là Quỳnh Hương trên Tho.com.vn không ạ?”
QH thắc mắt và nghĩ chắc có anh chàng nào thấy số điện thoại nên vờ nhắn tin ghẹo thôi!
QH nhắn tin lại hỏi, thật bất ngờ  khi được trả lời đó là một cậu em, càng bất ngờ hơn với lời chân thành em nói em yêu thơ!
Ừ cũng bình thường mà, QH nghĩ vậy!
Qua một hồi trò chuyện điều làm QH trăn trở là hoàn cảnh của em! QH bắt đầu tìm kiếm em trên facebook! Em trần tình cho QH nghe nhưng có lẻ QH không diễn tả được hết ý của em về hoàn cảnh xin trích nguyên văn lời tâm sự của em trên facebook:
“Tôi đã nằm trên giường 24 năm tôi chỉ muốn cuộc đời mau kết thúc. Vì thật sự với tôi cuộc đời không có ý nghĩa. Tôi không có bạn bè cũng chẳng có ai yêu một người như tôi đúng không?tôi ao ước có một cô gái yêu tôi dù chỉ là giả dối. Nhưng tôi biết sẽ không có cô gái nào đâu?”

“Đừng hỏi vì sao tôi không đăng hình ảnh của mình vì tôi là người không ra người nên tôi mặc cảm về chính mình. Tôi bị liệt toàn thân nên tôi sợ thấy tôi!”

Vâng em có hoàn cảnh đặc biệt! Và thật sự QH thấy ngượng mộ em! Em như vậy, không được đi học từ nhỏ. Em ước mơ được đọc được viết và em đã tự học chữ! Bây giờ gia đình tặng cho em một chiếc máy tính để em nhìn ra thế giới và bầu bạn với em!
Tin nhắn bày tỏ của em: “em không được đi học và em tự học chữ chị ạ! Em liệt toàn thân chỉ còn mấy ngón tay để bấm điện thoại và di chuột máy tính.
Em yêu thơ và muốn làm thơ, em ước mơ trở thành nhà thơ tuy xa vời nhưng mơ ước là mơ ước phải hông chị? em có quyền phải không chị? em muốn được mọi người biết đến thơ em, em đăng ký làm thành viên thi đàn tho.com.vn nhưng chưa đăng được thơ!

Em người Thanh Hóa. Chị giới thiệu những người cùng yêu thơ, cùng quê với em nghe chị. Em rất ít bạn bè, em rât vui được làm bạn với chị và có thể được làm quen với mọi người!”

 Những câu hỏi của em làm QH rơi nước mắt!
Thiếu sót, QH bận quá, mệt mỏi vì công việc chưa tìm hiểu được nhiều về hoàn cảnh của em.
Và đây là 2 tác phẩm thơ của em!
“Chợt
chợt ngở tình về chợt tỉnh cơn mê
chợt tình để lại nổi buồn tê tái
tìm người con gái chợt lướt qua đây
chợt nhớ bàn tay em từng cho nắm
thêm mùa hạ nắng phượng thắm nở hoa
chợt tháng năm qua thu tàn lại tới
cây màu xanh mới xuân ấy chợt sang
tình ơi bẽ bàng chợt sầu cay mắt
lửa kia chưa thắp chợt tắt vì đâu
nên phút cô đơn chợt sầu thương nhớ
nhìn hoa phượng nở chợt ngỡ má ai
chun chút đỏ phai thẹn thùng con gái
chợt như còn mãi giây phút chôi qua
chợt tôi nhận ra tình xa tầm với
nay tôi đã biết lệ bổng chợt rơi
buồn lắm đànhh thôi tình ơi hẹn nhé
…………………………………………………..

NỤ HÔN VỘI VÃ
Nụ hôn đó em trao anh vội vã.
Rồi từ biệt em bước đi nhanh.
Đôi mắt anh bỗng dưng rơi lệ.
Sao nồng nàn ngắn ngủi để tim đau!
Chưa một ngày ta cho nhau ân ái.
Để bây giờ đành phải nói biệt ly .
 Nụ hôn kia anh chưa biết vị gì.
Chỉ mới biết môi em sao mát rượi?
Và má người anh ngửi thấy mùi thơm!
Dẫu ngắn ngủi nhưng nụ hôn em
đã trao cho anh dù chỉ ngắn thôi.
Cuộc đời anh như thế đủ rồi.
Cảm ơn em nụ hôn ngắn ngủi.
Để cuộc đời biết đã từng yêu. 
……………….***……………………
Mr Nguyên Vũ!”

Tiếc gì một lời động viên cho tấm lòng yêu thơ của em. Tiếc gì một lời cảm thông cho trái tim đang khát khao. Tiếc gì không chắp cánh cho ước mơ của em thành hiện thực. Tuy thơ em chưa phải hay!
 Và tại sao  không làm bạn của một người như em!
Trân trọng gửi đến mọi người lời tâm sự của em ấy “MrNguyên Vũ”
Trang cá nhân của em ấy:
http://www.facebook.com/nguyen.vu.7140

EM GHEN!


EM GHEN!

Em ghen 
với ánh mắt và nụ cười
Em ghen 
với tất cả lời yêu thương
Anh dành cho ai, không phải em.
Em ghen 
Với tất cả nhớ nhung 
Em ghen
với kỷ vật anh cất giữ
Còn in dấu người tình cũ!

Em ghen với giọt sương mai long lanh
Bao lần khiến anh ngẩn ngơ nhìn ngắm!
Em ghen với những nỗi buồn trong anh
Được giấu kỹ dù thời gian lơ đãng.

Em ghen với mùa xuân đã qua từ lâu
Còn vấn vương anh viết lời say đắm
Sao anh không hiểu sỏi đá cũng sầu
Xa vắng anh em cũng buồn đau vậy!

Đã bao lần giận hờn em đã nói
Em chẳng là gì trong trái tim anh
Mà sao cứ vờ như không nghe thấy
Em ghen với quá khứ mộng tình anh.
……………………...***……………………………
18.03.2013.QH

VÌ SAO?



VÌ SAO?
Chẳng thể quên anh!

Ta đuổi sầu đi! Ngươi đi nhé sầu
Sao chẳng chịu đi mà còn đứng đó
Vấn vương chi chẳng  làm bạn nữa đâu
Ngươi đi để vành môi nụ cười rạng rỡ.

Xuân đã qua từ lâu em còn nhớ
Một chiều tảo mộ trên đồi hoa sim
Anh nắm tay em nói lời tha thiết
Anh yêu em! Yêu em bằng cả trái tim!

Giả vờ đưa tay ngắt cánh hoa dại
Em chẳng yêu anh đâu!  Đừng mộng mơ
Anh cài lên tóc  đóa hoa vừa hái
Em nói dối anh đấy! Đừng ngẩn ngơ

Vì sao vừa xa tình đã tan vỡ
Vì sao? Hay tại em mãi  hững hờ
Còn gì không anh? để em tiếc nhớ!
Để ngày về được nghe anh đọc thơ!

……………….***………………..
19.03.2013.QH

Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013

Mưa....Cảm tác cùng Bình Minh Mưa!


Mưa....

Trời lại đổ cơn mưa rào
Chàng giận lệ tuôn ào ào ướt mi.
Chàng giận thiệt rồi dối chi
Mong nhớ chưa vơi vội gì đổi thay!
Tim em rỉ máu ai hay
Vô tình cố ý tim này nhớ ai?
..................***.......................
05.03.2013.QH

Bình Minh Mưa: 
Anh nào có dám mưa dai
Chỉ mưa mềm chút tóc dài ướt mi
Nắng nhiều mưa chút em ơi
Để cho mong nhớ đầy vơi theo mùa
Em ơi anh nói hơi đùa
Em mà giận anh vào chùa đi tu.

Truong Quynh Huongtvvk :
Mưa rơi đọng lại nơi lu
Lăng quăn sinh muỗi thầy u mắng vốn! 

Mưa sao lại nỡ giận hờn
Đuổi mây làm gió, gió vờn tóc bay
Mưa rơi ướt áo em thay
Chàng giận biết làm sao đây hỡi trời!

Bình Minh Mưa :
Vào chùa giận chút em ơi
Nhưng nghe phật mắng xơi xơi rằng là
Người ta làm nũng chút mà
Mưa xuân chăm chút nở hoa Hương Quỳnh..

Truong Quynh Huongtvvk :
Mưa đêm nhỏ to tỏ tình
Khe khẽ cho nàng Hương Quỳnh nở hoa.
Đừng làm mưa đá nát hoa
Nàng gió ghét ghen điêu ngoa hại cành
Gió lay cánh mỏng lìa cành
Tri kỷ đứng nhìn cho đành lòng sao?

Bình Minh Mưa :
Mưa đêm to nhỏ thì thào
Sợ mang hơi lạnh ướt vào Quỳnh Hương
Quỳnh hoa một đoá vấn vương
Gió đâu lay nhẹ người thương chưa về.....

Truong Quynh Huongtvvk:
Chẳng còn ai đợi mà về
Người giận vội đi chẳng mong em về
Cách xa vẫn giữ lời thề
Trọn đời nên nghĩa phu thê với người.

Bình Minh Mưa:
Nghe lời như được vàng mười
Anh về sắm lễ cưới người anh thương.
Tình em như đóa quỳnh hương
Âm thầm thơm ngát vấn vương trong lòng...

Truong Quynh Huongtvvk :
Hỡi chàng đừng để em mong
Tình quân lỡ hẹn em hờn giận luôn.

Bình Minh Mưa 
Tình anh như nước trong nguồn
Em đà nói vậy anh đến luôn bây giờ.

Truong Quynh Huongtvvk 
Người đừng nói để em chờ
Vội vàng chi thế lỡ vơ bắt nhầm.

Bình Minh Mưa :
Quỳnh Hương hoa nở âm thầm
Ai gieo sợi nhớ nảy mầm tốt tươi.
Quen nhau tuy chả mấy mươi
Nhưng anh thuộc cả tiếng cười của em.
Không tin em cứ thử xem
Cho anh ôm cái có nhầm được chăng....

Truong Quynh Huongtvvk :
Lỡ nhầm chàng có ăn năn
Quỳnh hương nở muộn vì nàng đợi trăng.
Và nàng chẳng phải giai nhân
Đóa vô thường trọng nghĩa ân lẽ thường.
Xin đừng để nguyệt thẹn tơ vương
Để nàng sầu rớt lệ tương tư chàng!

Bình Minh Mưa :
Quỳnh Hương có ý đợi trăng
Thử lòng anh có lăng nhăng không à.
Anh đây vốn tính thật thà
Bình minh mưa xuống Hằng Nga không về.
Tình anh chỉ có một bề
Giai nhân chẳng thiết chỉ mê hương quỳnh.
Đóa hoa thường nở một mình
Giai nhân chỉ có Hương Quỳnh tương tư.

Truong Quynh Huongtvvk :
Chàng ơi lỡ hẹn sầu tư
Nếu chàng đắm say từ từ đến đây
Để Quỳnh Hương hẹn với mây
Đừng để gió lùa mưa bay ướt chàng
Và gió sẽ xua mây tan
Mời nàng Nguyệt đến đón chàng ghé thăm
Nếu duyên này lỡ trăm năm
Thì em một mình đêm rằm nở hoa!

Bình Minh Mưa:
Em ơi dẫu có mưa rào
Thì anh cũng đến chứ nào sợ mây
Hằng Nga nào ở đâu đây
Chờ cho một tháng đến ngày gặp nhau
Anh thì chỉ muốn cho mau
Đêm nào hoa cũng nở màu yêu thương
Để cho một đóa Quỳnh Hương
Lệ sầu không nhỏ, hương nồng không phai.....

Truong Quynh Huongtvvk:
Quỳnh Hương sợ nếu một mai
Chàng ân hận đi tìm mai tìm đào
Bình minh bao sắc mời chào
Còn em lẻ bóng bên giao một mình
Không mong có được ân tình
Xin làm tri kỷ tự tình với trăng....
…………………………..............................
05.03.2013.
Bình Minh Mưa:
Hỡi người tri kỷ Quỳnh Hương
Cho ta được nắm tay nàng ngắm trăng
Trăng trên trời có chị Hằng
Hoa khuya nở có riêng nàng Quỳnh Hương
Rằng câu chín nhớ mười thương 
Lòng anh chỉ có Quỳnh Hương suốt đời

Truong Quynh Huongtvvk:
Xin người hãy giữ lấy lời
Thương nhớ mình em suốt đời nhé anh
Xin người hứa yêu chân thành
Bàn tay ấy chỉ để dành cho em
Quỳnh hoa nở vội trong đêm
Hương thơm dịu dàng ngọt mềm môi ai!
.............................................................
06.03.2013.QH
trân trọng! _ — với Bình Minh Mưa.

Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

NGÀY 8-3_ Lời nhắn gửi đến: MẸ _ BẢY _ ĐỒNG NGHIỆP!


NGÀY 8-3_ Lời nhắn gửi đến:
MẸ _ BẢY _ ĐỒNG NGHIỆP!
Chưa bao giờ con tặng mẹ hoa hay một món quà nhân ngày 8_3 cả!
Xin lỗi mẹ , dù muộn màng.
Mẹ chẳng nghe được lời con nữa! nơi cái làng quê nghèo ấy hoa quà ngày lể dường như quá xa xỉ! Chúng con nợ mẹ một lời cảm ơn!

Cuộc đời này con chưa hối hận điều gì duy chỉ một điều: con đã trở thành một cô y tá sau khi mẹ không còn nữa.
Con đã chẳng nghe lời ba mẹ, ngay từ đầu không học ngành y con theo đuổi ước mơ phù phiếm. Để đến khi những cơn đau hành hạ mẹ con mới hối hận, mới đau lòng đứng nhìn mẹ chẳng biết chăm sóc mẹ thế nào cho phải! Những tháng ngày rong ruổi cùng mẹ đến hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, nước mắt cứ chảy ngược vào trong. Khi gặp những bác sĩ, y tá chăm sóc mẹ có thái độ không tốt con chẳng biết nói gì vì chẳng có kiến thức ngành y! 
Bây giờ con đã là một y tá con chăm sóc cho người ta không phải đã tốt nhất nhưng con sẽ cố gắng để làm tốt nhất có thể mẹ nhé! con nhớ mẹ! 
8_3 này con chẳng thể đặt lên mộ mẹ một bó hoa hồng trắng! 
Nhưng con biết mẹ sẽ vui khi con đang ở phương xa đang nhớ mẹ và ngày đêm làm một cô y tá tốt! 

Bảy: Tuổi thanh xuân Bảy đã dành cho con! con nợ người! nợ không bao giờ trả hết! Khi đi con chẳng dám quay lại nhìn Bảy, con sợ mình không đi nỗi!
Mong Bảy khỏe mạnh đợi con về nhé! Hạnh phúc lứa đôi có thể không đến với con nhưng cuộc đời này may mắn có Bảy là hạnh phúc không gì có thể thay thế!

Ngày 8_ 3 ai nhắn gửi những lời yêu thương đến bạn bè người yêu , đồng nghiệp .... nhưng con chỉ nhắn một điều đến những người nữ mặc áo Blu trắng như con hãy cố gắng làm tốt công việc hãy xem bệnh nhân của mình như ông, bà , cha mẹ, anh em ruột thịt chăm sóc họ tốt nhất có thể!
Chúc các nàng đồng nghiệp xinh đẹp trên đất nước này sức khỏe nhận được nhiều hoa!
08.03.2013.QH

Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

Trả nợ người…!


Trả nợ người…!

Xin trả cho người
Vòng tay siết chặt
Rúc rích tiếng cười
Khẽ thôi anh nhé!

Xin trả cho người
Lời thương lời nhớ
Lời hẹn chung đôi
Những ngày xa vắng!

Xin trả cho người
Ân tình chẳng đếm
Hạnh phúc đầy vơi
Ngọt ngào thuở ấy

Em còn nợ người
Nụ hôn nồng ấm
Lời yêu chưa nói
Nợ đến bao giờ?
……………………..
Nơi ấy hạnh phúc nhé! HT
…………………..*………………
07.03.2013.QH.

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

Nhạt phai…!


Nhạt phai…!

Tình đã nhạt phai
Ai sẽ đợi ai
Tháng năm mòn mỏi
Thêm bao nhiêu tuổi.

Hỏi người bên ấy
Có còn chút gì?
Hay đã vụt bay
Theo gió tình đi?

Em ở bên này
Khóc cạn nước mắt.
Thương nhớ nhớ thương
Tình vẫn tan mất.

Mong nhớ làm gì
Tơ vương chi nữa!
Đôi ngả chia ly
Em mất anh rồi!
……………………..
05.03.2013.QH

Hãy chờ em nhé anh!...



Hãy chờ em nhé anh!

Em vẫn là em thôi
Sao anh nỡ nặng lời
Rằng bảo em hờ hững
Trao dối lừa tình lỡ.

Em đổi thay chi đâu
Hay vì đôi mắt sầu
Mà ngỡ em đùa cợt
Em nhớ anh  hời hợt

Xin anh đừng giận  em
Mà ta xa cách thêm
anh có hay có biết
Em đợi chờ  nhung nhớ!

Sâu thẳm trong tim này
Một tình yêu nhóm lên
Em đã gọi thành tên
Hãy chờ em nhé anh!
………………………
05.03.2013.QH(HT)

Lẻ nào ...2

Lẻ nào 2...
Lẻ nào như thế người ơi
Đành lòng giận dỗi mà thôi đợi chờ.
Nơi này bên ấy thẩn thờ
Giận chi mà để câu thơ vỡ òa!
......................***.........................
05.04.2013.QH

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

Mưa....

Mưa....

Trời lại đổ cơn mưa rào
Chàng giận lệ tuôn ào ào ướt mi.
Chàng giận thiệt rồi dối chi
Mong nhớ chưa vơi vội gì đổi thay!
Tim em rỉ máu ai hay
Vô tình cố ý tim này nhớ ai?
..................***.......................
05.03.2013.QH

Lẻ nào..!


Lẻ nào...!

Có lẻ nào như thế chàng
Vì em vẫn nhớ đến chàng mộng  mơ.
Hôm nay lại bảo hững hờ
Người bảo đổi thay thờ ơ với chàng.
Sao người lại vội lại vàng
Để buồn vương mắt ngỡ ngàng tình em.
Dạ nào để thương nhớ thêm
Nghe ai bỏ lối thắt chem chữ hờn.
Lòng em vẫn đợi mỏi mòn
Ngày về được nép vào lòng người thương.
Thôi rồi lỡ hẹn uyên ương
Ngày về lối ấy người thương đâu còn!
………………….***……………………..
05.03.2013.QH

Chồng nhặt !

Có gọi là "Chồng nhặt" được không?

EM mơ mộng viết lời thương
Để ai có mong được vươn sợi hồng
Thì về góp nhặt làm chồng
Để em duyên thắm má hồng xinh xinh!
.....................***..............................
04.03.2013.QH

Gửi nhà thơ Nguyễn Ngọc Lâm!


Gửi nhà thơ Nguyễn Ngọc Lâm!
Kỷ niệm lần đầu gặp mặt! (02.03.2013.)

Nếu tôi nói tôi muốn nắm đôi tay bạn.
Nếu tôi nói tôi muốn bạn ôm vào lòng.
Nếu tôi nói tôi thật lòng ngưỡng mộ bạn.
Và nếu tôi nói muốn bạn tặng tôi một nụ hôn .

Thì bạn có tin không?
Mà thật lòng tôi đấy !
Lần đầu gặp bạn e ngại không dám nói
Mang điều muốn nói gửi vào mây gió
Chút duyên kỳ ngộ hẹn lần sau mở lời.
Cảm ơn đời đã để tôi có cơ hội gặp bạn, Ngọc Lâm!
………………………………………………………..
Gửi Lâm.
 04.03.2013.QH

Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

Trắc trở.


Trắc trở.

Người đâu gặp gỡ làm chi
Bây chừ trách lỡ duyên đi hững hờ.
Em chị tình cảm có ngờ
Đổi vai em lại mộng mơ chung đường
Biết rằng không thể cứ thương
Nhớ mong, mong nhớ, tơ vương không rời
Chuyện tình chàng quá để đời
Dèm pha muôn thuở, ai cười mặc ai
Thủy chung tình ấy không phai
Mà ta nào thể mặc ai cho đành
Gửi lời xin lỗi đến anh
Vì em  đã phụ tình anh mất rồi.
Nói sao cho hết được lời
Xa nhau anh nhé! Hãy thôi đợi chờ!
........................***...........................
04.03.2013.QH


Cùng nhau cảm tác!



Cùng nhau cảm tác!

Buồn nghe tiếng người thở than,
từng câu từng chữ như ngàn yêu thương
cuộc đời sao lắm vấn vương,
tình xuân chưa nở hồn đương sắp tàn,
Văn tình như sóng biển(Hải) tan,
vườn hồng dẫn lối gian nan đường vào,
Lãng tử lặng lẽ cúi chào,
người quay lưng bước hồn còn trao em.

Tình trao chi nữa buồn thêm
Quay lưng vội bước yêu em nghĩa gì
Vườn hồng có lối dể đi
Lữ khách còn ghé thầm thì với mai
Đến vườn nhan sắc đã phai
Lặng lẽ người đi liêu trai cũng sầu!

Gió đưa Hương thoảng hoa Quỳnh
Nửa đêm thức dậy giật mình...nhớ em
Nhớ em thân mỏng cánh mềm
Sương khuya gió lạnh âm thầm tỏa hương....

Vì em nở muộn mà thương
Chẳng phải người ta vấn vương điều gì
Gió lay cành lá thầm thì
Sương khuya buốt lạnh người đi vội vàng
Lặng lẽ mình em đợi chàng
Đợi chàng hương sắc phai tàn vội thôi!

Em đừng nói thế em ơi
Nghe thương mà ngỡ lẻ loi một mình.

Rằng em vẫn lỡ một mình
Câu chữ chưa thôi linh tinh đó mà!

Một mình là bởi làm cao
Rập rình một đám ôm sao trên trời.

Truong Quynh Huongtvvk  
một mình chẳng phải nhìn trời
Vì em phận bạc như vôi thôi người!

 Vôi thì cũng có người tôi
Vôi nào có được bờ môi huơng quỳnh.

 Vôi nào giữ được ân tình
Quỳnh Hương đón nhận về mình chẳng tha!


Tình em anh vẫn ước cầu,
Nhưng đành quay gót biết dầu vẫn thương,
dù phai tình còn vấn vương,
dù còn mai đó nhưng hương đâu rồi,
Buồn trông duyên phận thế thôi,
cầu cho kiếp nữa cho tôi gặp nàng...

 sao nói xa xôi thế chàng
Kiếp này đang vẫn còn mang ân tình
Canh ba em đợi bình minh
Mang nắng để hồng lung linh gợi tình
Cho chàng đợi em vội tìm
Tìm giọt sương đêm im lìm trời xanh
Mong manh gió mát trăng thanh
Quỳnh Hương một đóa tựa tranh lén nhìn!

Bình minh anh đã đến rồi
Không mang nắng đến mưa rơi ngập trời
Tưới cho Quỳnh nở tốt tươi
Hương thơm ngan ngát tiếng cười ngất ngây.....

Khi em khóc có ai hay
Buồn thương cho phận gió lay hoa tàn
hoa rơi theo nhịp gió lay
Bọt bèo nỗi trôi thương thay kiếp Quỳnh!

 Anh đây rất thích hoa Quỳnh
Nhưng đành lặng ngắm một mình thiết tha
Vì em là một bông hoa
Trời ban hương sắc mặn mà xinh tươi
Anh thì chỉ có tiếng cười
Ngoài ra thì kém mọi người xung quanh.

Nụ cười vui vẻ trao anh
Em làm tri kỷ trăng thanh tự tình.
Là em một đóa Hương Quỳnh 
Đêm khuya lạnh lẽo một mình nở Hoa .
Chàng làm lữ khách ngắm hoa 
Đùa cho duyên lỡ nhạt nhòa sắc Hương!
Chàng nói rằng chàng đã thương
Ra đi còn chút vấn vương không chàng!

Quỳnh Hương ơi! hãy tỏa hương đi nhé!
dẫu muộn màng,thoảng nhẹ đêm thâu
đừng chờ ai! hãy tỏa hương đi nhé!
bởi chờ người ta sẽ thấy...rất lâu.

Truong Quynh Huongtvvk 
Quỳnh Hương đợi chàng Awa đó 
Và đợi nàng trăng lên tự tình
Đợi chàng ấy, viết thơ tình đó
Đêm đến đợi chàng đọc thơ tình.
Quỳnh Hương sẽ nở trăng sáng tỏ
Một màu trắng tinh khôi trong đêm
Phản phất hồn mơ để chàng nhớ
Trăng rơi, hoa rụng, chàng đi xa.
……………………………………………….
Trân trọng! QH