Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Viết cho người dưng 2

Viết cho người dưng 2.

Lâu lắm từ khi nói lời tạm biệt, tôi không vào đọc blog của anh, có chăng cũng chỉ liếc qua một chút hờ hững trên face xem anh có được như ý không. Trước đây ngoài những lúc lang thang chơi face và lâu lâu ghé diễn đàn một lần, có lẻ blog của anh tôi đọc nhiều nhất để tìm thơ mang đăng lên trang của vài người bạn add tôi làm add, mặt khác vì tôi thích đọc thơ, truyện của anh từ ngày mới quen biết.
Hôm nay chọc giận anh tôi mới tìm vào blog để đọc.
Tôi đọc đến bài thứ 4 trong tổng bài đăng mới nhất thì tôi không còn can đảm để đọc nữa.
Nước mắt tôi rơi…
Giọt nước mắt nóng hổi, giật mình tôi đóng cửa phòng làm việc để người khác khỏi nhìn thấy. Căn phòng chứa mớ máy móc nóng bức làm nước mắt tôi càng nóng!
Tôi khóc khi đọc được những lời về gia đình, về ấu thơ, về khó khăn thăng trầm của anh trước khi tôi quen biết anh, tôi khóc vì tôi là một người bạn chẳng thể chia sẻ điều gì cho anh, chẳng thể để anh tin tưởng mà tâm sự, trong khi lúc nào tôi cũng cho rằng mình đã đủ tốt là người bạn tri kỷ!
Tôi tự nhủ chúc anh may mắn trong lần xây dựng lại này..
Tôi khóc vì một lẻ nữa, vì tôi vui khi nhận thấy anh yêu gia đình mình, hạnh phúc với gia đình mình, có trách nhiệm với bản thân với gia đình nhiều hơn qua những lời lẻ anh dành cho vợ cho con! Và điều đó đồng nghĩa rằng anh đã  nói dối tôi.
Tôi có tật chỉ biết khóc khi có ai đó nói dối mình! Tôi rất đau lòng!

Ba điều ấy cộng lại… đủ làm tôi ngồi trầm ngâm như  mất hồn!Không có tiếng ồn ào của bệnh nhân có lẻ tôi ngồi mãi như thế.
Nhưng điều quan trọng hơn hết, ..tôi biết mình đã nói lời tạm biệt với anh là đúng đắn!

………………………………………12.11.2013.QH

5 nhận xét:

Thu Huong Nguyen nói...

nếu như đó là lời tạm biệt đúng đắn thì nàng nên cười nàng ạ, cười vì mình đã làm đúng rồi.

Unknown nói...

Vâng nàng!
QH sẽ cười một ngày nào đó gần thôi!

Unknown nói...

Hững hờ ít, hững hờ nhiều
Bao nhiêu hờ hững mặc người vậy thôi
Nếu chưa hết tức với tôi
Thì còn yêu đấy như trời đổ mưa
Mỗi khi oi bức mây che
Thì cơn mưa sẽ kéo về giận thôi
Một câu nói nỡ nửa lời
Mà sao Quỳnh đã rụng rời cánh hoa
Suy tư ánh mắt hiền hòa
Làm cho nỗi giận như là rất yêu
Quả ổi xanh nói mấy điều
Ai là con gái chẳng yêu một thời
Thế mà cũng giận em ơi
Hỏi rằng cuộc sống ngàn lời nỡ chân
Là hoa thơm trước đời trần
Xin đừng giận nữa sẽ dần hết hương./.

Unknown nói...

Giận đi em. Giận đi em
Cái thằng nói quậy với em ấy mà
Bởi chăng một chút hững hờ
Nên thằng nói quậy nhờ thơ trách giùm
...
Thà rằng lặng lẽ thì hơn
Chẳng ai giận, chẳng ai hờn nữa đâu
Tối trời đứng trước mưa mau
Ngắm nhìn Quỳnh nở nát đau tim mình
Sợ mưa ướt cánh hoa xinh
Ngủ trong mưa với một mình ai che
Đêm dài ba bốn canh khuya
Mệt nhoài sau mỗi ngày đi họp hành
Thế mà tại trái ổi xanh
Mà tôi nỡ để Hương Quỳnh nhạt phai./.

Unknown nói...

:D cảm ơn Hung Nguyen!