Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

“Tình thơ đêm khuya!” :D

“Tình thơ đêm khuya!” :D

Tuấn Nguyễn

Êm đềm anh nhớ riêng em
Làn hương tóc cũ êm đềm thanh tao
Nhớ ngày nao....mộng cùng nhau
Đóa quỳnh nở muộn nép vào vai ai....


Ánh trăng xưa mãi u hoài
Soi riêng nẻo ấy dáng ai đâu rồi
Hương Quỳnh còn đọng trên môi
Giật mình khe khẽ tưởng người quanh đây....   cảm thấy được yêu.



Người ơi lời nói gió bay
Em nghe anh hẹn tưởng mai quên rồi
Nên em phụ nghĩa người ơi
Bây lâu vẫn mãi ngậm ngùi đợi trăng


Trăng kia đi mãi qua trời
Để anh ở lại ôm lời nhớ thương
Thì thầm anh gọi Quỳnh Hương 
Mà sao chỉ thấy trong sương lạnh lùng.


Tại duyên chưa định đường chung
Đôi ta hai ngã tương phùng khó khăn
Thôi thì ta mộng cùng trăng
Tự tình thi ẩm nơi gian trần này!


Đắm mình trong những đắm say
Trách ông tơ khéo chi bày trớ trêu
Nhớ người ta nhớ bao nhiêu
Đêm đêm trĩu nặng những điều tương tư..


Tình này mãi mãi nên thơ
Tiếc rằng ảo thực, giấc mơ không tròn
Thôi người đừng nhớ đừng mong
Để em quay bước không còn luyến lưu!


 Sao đành quay bước vô ưu
Bỏ sau lưng những luyến lưu đợi chờ....
Nàng Thơ ơi...hỡi Nàng Thơ 
Sao đành buông tiếng đừng chờ đừng mong....


 Bởi duyên đã lỡ không tròn
Phận em lận đận tuổi son phai rồi
Đợi chờ đi nữa người ơi
Biết bao giờ mới được ngồi cùng nhau!


Thời gian hóa đá non cao
Dẫu nàng Tô Thị cũng nào đã quên
Bao năm còn mãi gọi tên 
Hề chi tháng rộng mông mênh tình buồn.


Trái tim em lỡ đã buồn
Sầu thêm chút nữa lệ tuôn thành dòng
Đơi chờ khô héo mỏi mòn
Mà người xa lắm có chăng tình gần ?


Bao lần rồi lại bao lần
Bàn tay níu hụt bao lần bước qua
Cổng vườn em khép từ xa
Khiến bao lữ khách hóa ra tần ngần.


Có đâu lữ khách xa gần
Riêng em lẻ bóng muôn phần không vui
Nhưng tình ngang trái trêu ngươi
Người ta duyên mới em ngồi nhớ thương!


Chỉ tơ đứt đoạn tâm trường
Em nhung nhớ kẻ dặm đường mù khơi
Nơi này còn một riêng tôi
Góp gom kỷ niệm một thời chắt chiu...


 Em về chốn cũ đìu hiu
Chỉ nghe tiếng gió rít hồi từng cơn
Biết rằng dẫu mãi đợi trông
Cũng là em mãi hoài công tình sầu!


Từ em thả áo qua cầu
Từ trong tôi nhớ thiên thu ngập hồn
Ai làm cho lệ em tuôn
Mà nghe sông hát khúc buồn trăm năm.


 Người xưa xa cách dặm ngàn
Còn em nỗi nhớ muôn phần khó phai
Em còn đang mộng liêu trai
Mà em quên mất tương lai mịt mờ!


Nàng Thơ ơi hỡi nàng Thơ 
Tỉnh cơn mộng mị hững hờ chiêm bao
Thanh xuân chỉ có độ nào
Ấp ôm kỷ niệm hanh hao tuổi già....


Tuổi teen đã hết thì già
Em đây chẳng sợ khi hoa rũ cành
Chỉ lo ong bướm vờn quanh
Tăm tia bỡn cợt chân tình của em!


Chân thành nên sợ bướm ong...
E lời bỡn cợt.... e sông lắm đò
E sao phận bạc như tro
Mai sau phải chịu nhạt nhòa đắng cay...


 Ừ thì phận bạc lắm thay
Nhiều khi tự hỏi em đây tội gì
Mà đời gieo khó thị uy
Để rồi duyên lỡ chia ly tình buồn!


Thường nghe duyên số vô thường
Có lòng chẳng phụ yêu thương sau này
Trăm năm ta nguyện đắp xây
Chân tình rồi cũng động lay chân tình.


 Ước gì anh ở cạnh Quỳnh 
Hai ta trò chuyện tâm tình cho vơi
Làm sao tránh được số trời
Anh người hư ảo muôn đời ảo hư.


Sông dài cá lội vô tư
Biết đâu bến đỗ bây chừ hỡi em...
Duyên duyên phận phận nỗi niềm
Tàn canh mới biết con tim thế nào...

…………………………………………11.11.2013.

Không có nhận xét nào: