Thứ Tư, 3 tháng 4, 2013

Tin nhắn lúc 0 giờ!


            Tin nhắn lúc 0 giờ!
Nghĩ về anh, nước mắt cứ tuôn  ra dù cho cô cố gắng không khóc. Lúc ấy cô chỉ muốn được anh ôm vào lòng, cô khóc nức nỡ vì biết chẳng thể nào được nữa. Anh ở quá xa, anh không còn tin cô nữa. Có lẻ cô chẳng xứng đáng với anh, có lẻ cô đã đánh mất anh, cô đã sai. 0 giờ, cô quyết định nhắn tin cho anh sau nhiều ngày suy nghĩ!
“P à, H suy nghĩ kỹ rồi, P  không còn tin tưởng, không yêu thương H nữa, từ mai sẽ cố quên P,sẽ đón nhận người mới.. H không còn nhỏ để mộng mơ đùa giỡn tình cảm. H cần ổn định, tính chuyện tương lai, gia đình cần H chăm sóc. P  học tốt, có công việc như ý P nhé! H  nợ P  một nụ hôn, xin trả bằng lời chúc ngủ ngon cuối cùng!”
Anh nhắn trả lời gọn lỏn: “không cần”. Ừ thì anh đã không cần cô lâu rồi!
Cô muốn  anh đọc thơ cho nghe lần cuối, anh không đọc, cô thấy buồn!
Cứ thế cô lặng lẻ suốt đêm cô thiếp đi rồi tỉnh trên tay vẫn còn cầm điện thoại chứa tin nhắn anh lạnh lùng: “Không, muốn thì gọi cho L đọc cho nghe, thơ P không xứng”. Thảng thốt, cô kêu trời, cô nhắn tin nhắn cuối cùng cho anh: “trời ơi, P nói tôi đau lòng quá!”
Cô bảo anh không xứng để cô phải khóc, nhưng khóe mi không nghe lời, con tim không chịu nỗi cứ thế nước mắt cứ rơi!  Cô ngồi ôm gối trong cô đơn, đêm Sài Gòn oi bức nhưng cô lạnh lắm!
                                                                                                      03.04.2013
                                                                                                         QH.(HT)

Không có nhận xét nào: